Sao băng

18 năm trước vào một buổi chiều thứ 7

Đó là lần đầu tiên tôi gặp MiMi. Khi đó mẹ ôm chặt tôi vào lòng và nói: “Con trai ngoan, từ nay Mimi sẽ làm em gái của con, sau này con phải chăm sóc cho em nhé”. Tôi nhìn đứa con gái đứng trước mặt mình, khuôn mặt nó trắng hồng bụ bẫm, hai má phúng phính với đôi mắt mở to tròn xoe nhìn tôi, còn cười với vẻ thật ngốc nghếch làm cho tôi cảm thấy xốn con mắt. Thoắt một cái tôi xông lên phía trước nhằm má nó véo một cái thật đau. Mẹ và cô Duy đều giật mình kinh hãi. Con bé ré lên một tiếng rồi òa khóc. Tôi thấy đắc chí vô cùng, nào ngờ mẹ tôi nổi trận lôi đình, đánh tôi một trận lằn cả mông. Đó cũng là trận đầu tiên mẹ đánh tôi đau như thế. Từ đó trở đi, tôi tự lập một lời thề “sắt đá” là đời này kiếp này sẽ coi MiMi như kẻ thù không đội trời chung.

16 năm trước vào một ngày chủ nhật

Tin xấu ập đến, chú Duy - Bố của MiMi, người bạn tốt nhất của bố mẹ tôi đã bất ngờ hy sinh khi đang làm nhiệm vụ. Khi đó một đứa trẻ như MiMi vẫn không hiểu đã có chuyện gì xảy ra, thấy mẹ khóc nó cũng khóc theo, hai mắt sũng nước trông rất đáng thương. Với một thằng bé lơn hơn MiMi ba tháng tuổi, tôi tự cho mình hiểu biết mọi chuyện, hiểu được thế nào là “cái chết”.
Kéo vạt áo lau khuôn mặt nhớp nháp đầy nước mắt nước mũi của MiMi, tôi đưa MiMi đi chơi đu quay. Mãi đến khi trời đầy sao, đột nhiên MiMi kéo tay tôi chỉ về phía một ngôi sao băng đang vụt sáng lao về phía cuối chân trời rồi vụt tắt nói: “Kia là bố phải không?”. Tôi bực mình gắt khẽ: “Nói linh tinh!”. Tối hôm đó, mẹ tôi đã một phen hoảng hốt, cho rằng chúng tôi đã bị lạc đường, khi nhìn thấy tôi và MiMi trở về, mẹ òa khóc chạy đến ôm chặt chúng tôi vào lòng. Lại khóc. Đúng là con gái, tôi chẳng bao giờ khóc!

6 năm trước vào một buổi thứ ba

MiMi được bầu làm lớp trưởng. Nhìn MiMi đại diện cho cán bộ lớp đứng lên phát biểu, cái khuôn mặt bầu bĩnh đáng ghét cùng với đôi môi chúm chím không ngừng hoạt động tôi tức nổ con mắt. Trong lòng tôi thầm lến kế hoạch... Sau khi hết giờ học, tôi chạy đến bãi gửi xe tháo van xe đạp của MiMi cho xì hết hơi rồi đắc thắng trở về lớp học. Dù sao nhìn thấy bộ dạng khốn khổ của MiMi lúc đó cũng làm tôi mãn nguyện phần nào. Tan học, khi chúng tôi cùng nhau đi đến bãi gửi xe, đột nhiên bị một thằng con trai chặn lại trước mắt. Tất nhiên mục tiêu của hắn là MiMi chứ không phải tôi. “Nghe nói bạn mới lên chức lớp trưởng. Chúc mừng bạn!”. Hắn ta nhìn MiMi cười với vẻ nịnh nọt đáng ghét. “MiMi! Có đi nhanh lên không nào?”. Tôi bực mình hét lên. Tên con trai trơ tráo kia có vẻ không để ý gì đến những lời tôi nói: “MiMi, thực ra mình luôn muốn nói với bạn một điều, mình rất thích bạn. Thật đó, bạn là người con gái duy nhất trong lòng mình!”. Lúc này tôi không thể chịu đựng được nữa, liền xông lên phía trước chỉ thẳng vào mặt tên đó không tiếc lời mắng nhiếc: “Mày có thôi ngay không hả? Cái gì mà MiMi là duy nhất của mày. Vớ vẩn! Nghe mà chỉ thấy buồn nôn!” Tên con trai kia hơi sững lại. Hắn ta giương mắt nhìn tôi thách thức: “Thế mày là cái gì của cô ấy? Mày có quyền gì xía vào chuyện của MiMi?. “Tao là... anh trai của MiMi!” tôi gườm mắt nhìn lại hắn, không quên xổ thêm một tràng dọa dẫm trước khi bước đi. Sau cơn hỗn loạn ấy, tôi đạp xe đưa MiMi về nhà. MiMi ngồi ở phía sau vòng tay ôm chặt hông tôi thỏ thẻ: “Nhưng em có phải là em gái của anh đâu?”. Tôi gạt phắt tay MiMi ra một cách thô bạo rồi nói một cách bực bội: Không phải anh thì còn ôm người ta làm gì? Bỏ tay ra! MiMi giận dỗi bỏ xuống xe, hai mắt đỏ hoe không nói gì, lẳng lặng một mình đi bộ trở về nhà. Không ngồi thì thôi, càng khỏe! Con gái thật là rắc rối.

3 năm trước vào một ngày thứ tư

Hôm nay sau khi tan học, tôi vội đến bãi gửi xe. Thật kỳ lạ, hai bánh xe của tôi đã bị ai đó làm xì hết hơi tự độ nào. Kẻ nào dám to gan làm chuyện này trong ngày sinh nhật của tôi cơ chứ. Tôi nắm tay giận dữ nhìn khắp chung quanh. “Lên xe em này, anh đèo em nhé!” MiMi từ đâu đi xe đạp đến nhường tay lái cho tôi.
Trên đường đi tôi vẫn lầm lì không nói một lời, MiMi ngược lại làm như không biết chuyện gì khẽ kéo tay áo tôi: “Nghe nói tối nay có mưa sao băng. Anh có thể đưa em đi xem được không?” Tôi gạp phắt: “Thần kinh à, về muộn là bố mẹ lại mắng cho đấy!” Nhưng MiMi có vẻ rất kiên quyết, hai mắt ngân ngấn nước nhìn tôi như cầu khẩn. Lại khóc, từ bé đến lớn nó đều luôn gây phiền phức. Đi thì đi vậy! Trong lòng tôi thầm oán hận MiMi. Và khi có một ngôi sao băng đột nhiên xuất hiện lao vút về phía chân trời, MiMi chợt nhìn tôi rồi bật khóc: “Kia là bố có phải không?” Lần đầu tiên tôi thấy MiMi khóc nhiều đến thế, nước mắt em chảy ướt nhòa khuôn mặt xinh xắn trông thật đáng thương. Lần đầu tiên tôi thấy trái tim mình rung lên những cảm xúc đặc biệt, nhìn MiMi lòng tôi thắt lại, tôi hiểu rằng MiMi cần có tôi che chở biết chừng nào.
Khi trở về, MiMi lại vòng tay ôm chặt lấy hông tôi. Nhưng lần này tôi không phũ phàng gạt tay MiMI ra như trước, mà chỉ nhẹ nhàng nói khẽ: “Ôm chặt vào không ngã”. Tôi lao xe đạp thật nhanh về phía trước, MiMi ngồi phía sau, khuôn mặt rạng rỡ, hai tay ôm tôi rất chặt. Thực ra cảm giác đó dễ chịu biết chừng nào. Tôi thầm mong quãng đường có thể xa hơn nữa...

Một năm trước vào một ngày thứ 5

Hôm nay khi đang cùng lũ bạn đánh bóng chuyền, chợt có một đứa bạn cùng lớp tôi chạy đến òa khóc nói với tôi: “MiMi bị xe đâm trên đường!”. Tôi như kẻ mất trí thục mạng chạy ra đường. MiMi vẫn nằm mê man bất tỉnh, người bê bết máu. Tôi vội ôm chặt lấy MiMi bế em chạy vào bệnh viện. Lúc này tôi mới nậhn ra MiMi lớn thật rồi, cảm giác lần đầu tiên chạm vào da thịt MiMi làm trái tim tôi rung lên những cảm xúc thật kỳ lạ.
MiMi nằm trên giường bệnh, khuôn mặt trắng bệch vì nất máu, đôi mắt to tròn nhắm chặt. Bác sĩ nói không biết khi nào MiMi sẽ tỉnh lại. Tôi đi tìm một đĩa nhạc của F4, đặt bên cạnh giường em rồi bật to bài hát “Mưa sao băng”. Từng câu hát nhu những lời tâm sự ngọt ngào làm trái tim tôi thắt lại: “Anh sẽ cùng em đi ngắm sao băng rơi xuống trái đất này, để những giọt nước mắt của em có thể rơi trên vai anh...”

Vào một buổi chiều thứ 6 tám tháng trước đây

Cuối cùng MiMi đã tỉnh lại, thậm chí còn có vẻ rất tỉnh táo. Kời đầu tiên em nói là: “Anh có thể đưa em đi xem mưa sao băng được không?”. Tôi lắc đầu. “Bởi vì đã có hai người đưa em đi xem sao băng. Một người là bố em, và một người là anh. Bố em đã rời xa em ra đi, và em cũng phải rời xa anh...”. Trái tim tôi thắt lại. Một nỗi sợ mơ hồ tràn ngập trong lòng tôi. Đôi mắt em vẫn mơ màng: “Sao băng đẹp nhất khi vụt sáng trong chốc lát, rồi để lại những dấu ấn vĩnh hằng trong kí ức mỗi người...”. Tôi không dám nghe tiếp nữa, liền bật to bài hát “Mưa sao băng”, rồi ôm chặt MiMi vào lòng, cùng F4 hát cho em nghe: “anh sẽ cùng em đi ngắm sao băng rơi xuống trái đất này, để những giọt nước mắt của em có thể rơi trên vai anh...”

Sáng sớm hôm sau, MiMi đã rời bỏ tôi ra đi. Trước khi em nhắm mắt, tôi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi em nụ hôn đầu đời. Em khẽ mỉm cười hạnh phúc. Cô Duy khóc, mẹ cũng khóc, bố thì không nói gì lẳng lặng ra ngoài. Tôi đã nói rồi, tôi không khóc!

Hôm nay nghe tin thời tiết trên đài có mưa sao băng, tôi lặng lẽ một mình đến nơi chúng tôi thường đến. Những lời MiMi nói như vẫn còn vang vọng đâu đây: “Sau này anh không được đánh nhau với người khác, cũng đừng tháo van xe của em nữa nhé. Mà anh có biết không ? Lốp xe anh vị xì hơi lần trước là do em làm đấy. Bởi vì em muốn anh đèo em đi ngắm mưa sao băng...”. Tôi còn nghe thấy tiếng cười giòn giã của em nữa.
Cuối cùng tôi đã khóc!
Và khi trên bầu trời xuất hiện ngôi sao băng đầu tiên đang lao vút về phía chân trời, trong tôi thầm hỏi: “Là em đó phải không, MiMi?"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét