Ngày xưa, có một mảnh Đất yên bình yêu một bông Bồ Công Anh bé nhỏ . Nhưng Đất chưa bao giờ nói ra. Chỉ lặng lẽ, âm thầm chăm sóc và chờ đợi Bồ Công Anh lớn.
Bạn của Đất là Gió thường ghé qua chơi. Bồ Công Anh từ đó mà quen biết Gió. Một hôm, Đất đau đớn phát hiện ra rằng : bông Bồ Công Anh bé nhỏ và Gió đã yêu nhau.
Bồ Công Anh vẫn thường bảo với Gió :
"Em là Bồ Công Anh . Vì anh là Gió , em sẽ theo anh đi đến cuối phương trời..."
Bồ Công Anh lâng lâng trong hạnh phúc.
Bồ Công Anh nào có còn nhớ tới miền đất yên bình nơi cũ.
Gió đã đưa Bồ Công Anh đi xa lắm lắm rồi...
Bồ Công Anh chỉ nhớ cái tát của Đất.
Bỏng rát...
BỐP!!!
Đau đớn và hối hận.
Đất mờ dần trong đêm mù sương...
Một ngày kia.
Bồ Công Anh thấy mình chới với.
Khi tỉnh lại thì Gió đã đi đâu mất rồi.
Chỉ cảm thấy hơi ấm và êm êm, dìu dịu.
Chẳng biết tự khi nào Bồ Công Anh đã trở về chốn cũ.
Ngẩn ngơ...
Lời bài hát ngân nga.
Gió ko vô tình.
Nhưng Gió muôn đời vẫn là Gió.
Đất đã bao lần bắt gặp Bồ Công Anh hát bài này.
Chỉ một mình bên nhà thờ cổ.
Mắt Bồ Công Anh nhìn ra xa lắm...
Có thể tìm gặp Gió không Bồ Công Anh ơi...?
Chiều buông nắng.
Hoàng hôn khuất xa chân trời...
Đất đến bên Bồ Công Anh.
"Bé khóc đi!" - Đất nói giản dị, cho Bồ Công Anh mượn đôi vai để ngả vào.
Nhưng Bồ Công Anh không khóc. Bồ Công Anh mơ thấy mình bay chơi vơi.
Chơi vơi. Vô định.
Trong cơn ngơ ngẩn đó, Bồ Công Anh nghe tiếng Đất thì thầm, chậm và đều:
"Hãy nghe thật kĩ này bé nhé, vì anh ko có can đảm lặp lại đâu! Anh âm thầm như một dòng nước sâu, trong cuộc đời anh chỉ có hai lần bùng nổ mãnh liệt. Một là lúc anh tát em trước cửa quán cà phê mù sương đó. Hai là bây giờ, khi anh sắp sửa nói ra rằng: Bồ Công Anh bé nhỏ ơi, hãy ở lại với anh đi, anh hứa sẽ là một mảnh đất hiền cho mùa em tươi tốt...".
Mỗi sáng Bồ Công Anh thức dậy là một ngày mới an lành và hạnh phúc. Nhìn ra vườn - nơi trước kia đã từng hẹn hò với Gió. Đất đang nâng niu, chăm sóc những luống cây bé tí hin mà Bồ Công Anh rất thích.
Bồ Công Anh chợt mỉm cười...Hạnh phúc mà Bồ Công Anh hằng tìm kiếm ko ở đâu xa mà chính là đây, là mỗi ngày dc nhìn thấy Đất, là đc nũng nịu trong vòng tay ấm áp của Đất...
Bạn của Đất là Gió thường ghé qua chơi. Bồ Công Anh từ đó mà quen biết Gió. Một hôm, Đất đau đớn phát hiện ra rằng : bông Bồ Công Anh bé nhỏ và Gió đã yêu nhau.
Bồ Công Anh vẫn thường bảo với Gió :
"Em là Bồ Công Anh . Vì anh là Gió , em sẽ theo anh đi đến cuối phương trời..."
"Vậy thì Bồ Công Anh ơi, em phải hứa...ko bao giờ trách hờn anh..."
Rồi Gió đưa Bồ Công Anh bay đi.
Bay đi xa...
Xa mãi...
Xa...
Bay đi xa...
Xa mãi...
Xa...
Bồ Công Anh lâng lâng trong hạnh phúc.
Bồ Công Anh nào có còn nhớ tới miền đất yên bình nơi cũ.
Gió đã đưa Bồ Công Anh đi xa lắm lắm rồi...
Bồ Công Anh chỉ nhớ cái tát của Đất.
Bỏng rát...
"Cậu ấy là Gió. Em đi theo hoài vậy dc sao?"
"Cuộc đời của em ko liên quan gì đến anh!!!"
"Cuộc đời của em ko liên quan gì đến anh!!!"
Đau đớn và hối hận.
Đất mờ dần trong đêm mù sương...
Một ngày kia.
Bồ Công Anh thấy mình chới với.
Khi tỉnh lại thì Gió đã đi đâu mất rồi.
Chỉ cảm thấy hơi ấm và êm êm, dìu dịu.
Chẳng biết tự khi nào Bồ Công Anh đã trở về chốn cũ.
Ngẩn ngơ...
"Ta ra đi mang theo bóng hình nơi cũ
Em hãy tin rằng: anh yêu em...
Em là em
Và anh là anh..."
Em hãy tin rằng: anh yêu em...
Em là em
Và anh là anh..."
Lời bài hát ngân nga.
Gió ko vô tình.
Nhưng Gió muôn đời vẫn là Gió.
Đất đã bao lần bắt gặp Bồ Công Anh hát bài này.
Chỉ một mình bên nhà thờ cổ.
Mắt Bồ Công Anh nhìn ra xa lắm...
Có thể tìm gặp Gió không Bồ Công Anh ơi...?
Chiều buông nắng.
Hoàng hôn khuất xa chân trời...
Đất đến bên Bồ Công Anh.
"Bé khóc đi!" - Đất nói giản dị, cho Bồ Công Anh mượn đôi vai để ngả vào.
Nhưng Bồ Công Anh không khóc. Bồ Công Anh mơ thấy mình bay chơi vơi.
Chơi vơi. Vô định.
Trong cơn ngơ ngẩn đó, Bồ Công Anh nghe tiếng Đất thì thầm, chậm và đều:
"Hãy nghe thật kĩ này bé nhé, vì anh ko có can đảm lặp lại đâu! Anh âm thầm như một dòng nước sâu, trong cuộc đời anh chỉ có hai lần bùng nổ mãnh liệt. Một là lúc anh tát em trước cửa quán cà phê mù sương đó. Hai là bây giờ, khi anh sắp sửa nói ra rằng: Bồ Công Anh bé nhỏ ơi, hãy ở lại với anh đi, anh hứa sẽ là một mảnh đất hiền cho mùa em tươi tốt...".
Mỗi sáng Bồ Công Anh thức dậy là một ngày mới an lành và hạnh phúc. Nhìn ra vườn - nơi trước kia đã từng hẹn hò với Gió. Đất đang nâng niu, chăm sóc những luống cây bé tí hin mà Bồ Công Anh rất thích.
Bồ Công Anh chợt mỉm cười...Hạnh phúc mà Bồ Công Anh hằng tìm kiếm ko ở đâu xa mà chính là đây, là mỗi ngày dc nhìn thấy Đất, là đc nũng nịu trong vòng tay ấm áp của Đất...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét