Lời nguyền dưới cơn mưa

Bạn có tin vào lời nguyền của mưa không? Rằng "trong cuộc hẹn đầu tiên, nếu cặp đôi nào dính mưa thì sẽ... cưới nhau" ấy?

Thôi xong, mày xác định đi. Điều gì thì tao không mê tín, nhưng chuyện này thì tao tin lắm.

+ Tao chỉ hẹn hò và vô tình nó diễn ra trong một ngày mưa thôi mà. Có thể coi nó là một cuộc hẹn hò bình thường không?

- Đừng cố cứu vãn. Đó-là-firstdate. Và-trời-đã-mưa.

Nhi vẫn luôn tin vào một lời sấm truyền từ ngày xưa bà kể: “Nếu như lần hẹn hò đầu tiên mà trời mưa thì hai người đó nhất định sẽ yêu nhau và thậm chí – là cưới nhau”. Rõ ràng là niềm tin mãnh liệt của con bé không bao giờ tin bói toán và tử vi ấy đã làm cho cô bạn thân cũng bị ảnh hưởng ít nhiều và đang run bần bật.

Run chứ, vì chúng nó mới chưa đầy 18 tuổi, chưa gì đã dính vào lời nguyền ấy thì tính sao? Và run chứ, vì Uyên thích Khánh đã lâu lắm rồi, nhưng chính nó cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện như thế sẽ xảy ra. Khánh là “hot boy” của trường, Uyên cũng chẳng kém cạnh, xinh xắn, học giỏi, là cán bộ đoàn có tiếng trong trường và cũng là một spider girl cứng cựa trong mắt lũ bạn gái trong vai trò… quân sư. Mà đã là spider girl thì ai lại sợ tiên tri với bói toán chứ?

-

Áp dụng những chiêu bài bí mật, chỉ sau 2 tuần phát tín hiệu, Khánh đã “ngoan ngoãn” gọi điện rủ cô đi chơi. Và kết quả của cuộc đi chơi lãng mạn - đi bộ vòng quanh hồ Hoàn Kiếm là cô đã dính phải “Lời nguyền Mưa”. Uyên đã chuẩn bị rất kỹ cho một cuộc hẹn hoàn hảo thú vị, từ cách nói chuyện, ánh mắt, trang điểm nhẹ một chút, mặc áo gì, quần gì, đi đôi guốc nào hay đeo cái vòng nào và kể cả… thời tiết. Trừ duy nhất một chi tiết, đó là mưa, dù các chị dự báo thời tiết xinh đẹp đã nói trời hôm nay nắng.

- Ôi trời ơi, tao phải làm sao đây? - Uyên đưa mắt nhìn con bạn thân đang thản nhiên đọc truyện mà không ngó ngàng gì đến bộ dạng thê thảm của cô.

+ Đấy là việc của mày thôi. Đã rủ chàng “hot boy” của trường đi chơi và dính phải “lời nguyền mưa”. Là lá la, đời “xì pai đờ gơn” của mày chấm dứt ở đây thôi.

- Không, không thể được. - Uyên thốt lên rất to như chỗ không người.

+ Mày thật sự không thích Khánh à?

- Không, tao thích. Thực sự thích. Nhưng…

+ Nhưng làm sao?

- Mày nghĩ xem. Tao chưa bao giờ có mối tình nào quá… 3 tháng. Thế mà bây giờ, nếu theo lời tiên tri đấy thì… ôi trời! Tao không thể tưởng tượng được đời tao sẽ ra sao? Cứu tao đi!

+ Thì từ từ đã nào, dù sao thì mày cũng chẳng phải lo cuống lên thế. Cứ để xem nó có quá 3 tháng không. Mà đằng nào giờ này cũng sắp hết năm học rồi. Để xem qua hè thế nào rồi biết ngay í mà…

-

“You are the love of my life”, là Khánh gọi. Ôi trời, sao lại là bản nhạc này chứ? Chuông điện thoại của Uyên luôn để ở chế độ tự động, tức là mỗi lần gọi đến sẽ đổ một chuông khác nhau. Linh cảm lạ lùng khiến cô giật mình.

- Là tớ, Khánh đây. Hôm đó Uyên quên không cho tớ số điện thoại nên tớ phải hỏi mãi mới tìm được.

+ À, ừ… à…

- Sao thế, tớ muốn hỏi xem hôm đi mưa về Uyên vẫn khoẻ chứ? Tớ sợ Uyên ốm…

Bỗng nhiên, ngay lúc này, Uyên nhớ lại buổi hẹn hò đáng nhớ đó. Lần đầu tiên cô cầm tay một cậu bạn trai thật thoải mái, là khi trời bỗng mưa. Khánh nắm tay cô thật chặt và cùng chạy qua đường. Đến nơi trú chân rồi, thấy cô thích thú nghịch những hàng nước mưa rơi từ trên mái xuống, Khánh rủ: “Dầm mưa đi, ngày bé tớ hay được chơi lắm, nhưng từ lâu lắm rồi”. Lần đầu tiên hẹn hò mà cô vui đến thế, lần đầu tiên hẹn hò mà không phải là nụ cười yểu điệu thục nữ, không phải là e lệ duyên dáng… Bỗng nhiên cô thấy mặt mình đỏ hồng, nhớ lại khi bàn tay rất to, bờ vai vững chãi của cậu bạn vươn cao và che ngang đầu cô lúc mới qua đường, sợ mưa làm cô rát mặt… Còn cô, hình như cũng tự nhiên ngả đầu vào vai cậu hay sao ấy?

- Uyên à, Uyên không ốm đấy chứ?

+ À… ừ… Tớ vẫn chưa ốm.

- Thật may đấy, Uyên đừng ốm. Vì Khánh vừa biết một tin đây này.

Cứ mải suy nghĩ miên man về cuộc hẹn mưa ấy, Uyên quên béng hết cả những việc xung quanh. Đến khi Khánh nói mới đưa cô trở lại với hiện thực:

- Tớ và Uyên đều đã vượt qua vòng loại cuộc thi Icons của trường. Và thật tình cờ, tớ và Uyên sẽ là một đôi theo bốc thăm.

+ Á!… Đến cả bốc thăm mà cũng vậy à?

- Hả, Uyên không thích sao?

+ À không, ý tớ là cả bốc thăm mà mình cũng là một đôi sao? Cũng bất ngờ và cũng vui chứ, còn hơn là với một bạn không quen biết rồi…

-

Những ngày sau đó Uyên tập trung hết sức chuẩn bị cho cuộc thi “couple” lớn nhất trong trường từ trước đến giờ. Cô đã từng nhất quyết không tham gia vì không tìm được bạn thi vừa ý, hoặc vì sợ may rủi khi bốc thăm sẽ mất mặt, nhưng giờ thì mọi thứ quá tuyêt. Cô và Khánh không nói mà mọi việc đều cứ răm rắp theo đúng trật tự. Bận rộn, lo lắng khiến Uyên và Nhi quên đi “lời nguyền mưa”, quên đi cả những suy nghĩ con gái, quên cả ý định nhất định thành đôi hay không, chỉ tập trung cho một điều duy nhất: Phần thi hoàn hảo với Khánh. Chỉ đến sau cuộc thi, sau khi ẵm trọn giải phong cách, cô mới nhớ ra và quay sang Khánh:

+ Này, thực ra có điều này tớ muốn kể. Cái hôm mình đi với nhau, đã dính phải một “lời nguyền mưa” về “first date” trong truyền thuyết. Khánh tin không?

- Hôm đấy về tớ cũng băn khoăn mãi không dám hỏi Uyên, vì Khánh cũng được bà kể mà. Hay thật! Hoá ra Uyên cũng tin à? Nhưng dù sao thì tớ vẫn muốn mình sẽ có thêm một lần như thế nữa, lần đó dầm mưa cùng Uyên rất tuyệt…

+ Ừ, biết đâu trời sẽ lại mưa… Và lại sẽ có một chuyến đi thật vui… Và lần này thì tớ tin…

Uyên bỗng thấy tay mình rất ấm. Và cô mỉm cười, dù có tin hay không đi nữa, thì được cầm tay một tên con trai trong một buổi đi chơi cùng mưa vẫn thật tuyệt vời!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét